Cùng nhau vượt qua "cám dỗ"
Tôi đã không biết được nỗi ám ảnh, day dứt của cô ấy khi hàng ngày vẫn phải giả vờ mình là đứa con gái ngoan. Đã không ít lần cô ấy khóc và định tìm đến cái chết vì nghĩ rằng mình đã lừa dối bố mẹ và người thân.
Casauxanh85 (ghi)
Cứ tưởng rằng sau “chữ X thứ ba” là không thể cưỡng lại “cám dỗ” . Nhưng sự thật là… Chúng ta hãy cùng theo dõi tâm sự của một người bạn ở nick “ngayemdenlangaynang…@yahoo.com” xem nhé.
Ở độ tuổi 17, lần đầu tiên khi gặp P, tôi đã nghĩ: “Cô ấy thật tuyệt vời”. P không xinh nhưng khá ưa nhìn và tính tình dễ chịu. Từ khi quen nhau, ngoài giờ học ở trên lớp, thời gian còn lại của chúng tôi là dành để ở bên và chăm lo cho nhau.
Thế rồi một ngày mùa đông rét mướt, khi cô ấy đến nhà tôi để hai đứa học nhóm. Trời rất lạnh, nên chúng tôi đã chui vào chăn nằm cho ấm, và rồi không kiềm chế được mình chúng tôi đã làm cái điều không nên làm. Lần đầu tiên ấy khiến cho cô ấy khóc rất nhiều. Hẳn nhiên là có rất nhiều lí do…
Và cứ thế, một lần, một lần, rồi lại thêm một lần… Lần nào cũng vậy, P lại bật khóc.
P vốn bị mọi người coi là trẻ con. Nhưng rồi tôi nhận ra trên gương mặt của cô ấy bắt đầu phảng phất những nét u sầu. Cô ấy thường giật mình khi ai đó nhắc đến những từ: “ăn cơm trước kẻng”, hay “quan hệ tình dục trước hôn nhân”.
Bây giờ tôi mới thực sự vỡ lẽ ra rằng: P cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy căng thẳng khi chờ đợi những kỳ “nguyệt san” thất thường của mình. Nó làm cho cô ấy giật mình thon thót, ngượng ngùng đi thật xa mua những que Quickstick về thử. Còn tôi, vẫn cứ vô tư lự mà không hề để ý tới cảm nhận của cô ấy. P không dám từ chối tôi, bởi cô ấy sợ rằng tôi sẽ rời xa cô ấy.
Tôi đã không biết được nỗi ám ảnh, day dứt của cô ấy khi hàng ngày vẫn phải giả vờ mình là đứa con gái ngoan. Đã không ít lần cô ấy khóc và định tìm đến cái chết vì nghĩ rằng mình đã lừa dối bố mẹ và người thân.
Chúng tôi đã cùng nắm tay để vượt qua "cám dỗ"
Biết nói gì với cô ấy đây? Chúng tôi còn rất trẻ nhưng tôi yêu cô ấy thật lòng. Bố mẹ tôi cũng rất quý cô ấy, và mọi người cũng mong chúng tôi kết thành một đôi.
Một tuần sau khi biết được những suy nghĩ của P, tôi đã hẹn gặp cô ấy - một cuộc hẹn hò thực sự kể từ sau ngày chúng tôi làm “chuyện ấy”, (lúc đó tôi mới nhận ra rằng sau “chữ X thứ ba” kia, những buổi hẹn của chúng tôi đã biến mất hoàn toàn). Và cô ấy đã bật khóc khi nghe tôi nói: “Bọn mình sẽ không phải suy nghĩ về chuyện kia nữa…” – P tưởng tôi chuẩn bị trước cho một cuộc chia tay theo đúng như kịch bản muôn đời.
Nhưng tôi đã vỗ về và hứa với cô ấy rằng tôi sẽ không bao giờ thay đổi, chỉ cần cô ấy tin tôi. Những điều cô ấy thực sự cần làm, là hãy cùng tôi chú tâm vào học tập để đỗ vào Đại học, “để chuẩn bị cho tương lai của hai đứa”
Đến bây giờ thì chúng tôi đã cùng ngồi trên giảng đường Đại học. Mỗi khi nhìn lại, cả tôi và cô ấy đều phải công nhận sự can đảm trong những quyết định của mình. Và thầm mong ước “giá như mình để dành điều đó cho đám cưới thì tốt biết bao?”. Chúng tôi vẫn hẹn hò như những ngày đầu mới quen nhau, làm mới cho tình yêu của mình mỗi ngày. Bởi tôi biết, chờ đón chúng tôi một ngày không xa, sẽ là ngày hạnh phúc nhất của hai đứa…